📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 3

8

Thời gian dần dần trôi qua, vụ án ngày hôm đó dần chìm vào lãng quên, trong khuôn viên trường giờ đây không còn những cảnh tượng nhộn nhịp bàn tán của các cô cậu học sinh, tất cả bây giờ như đã trở lại vẻ bình yên thuở ban đầu vốn có.

Kể từ lần chia tay đó, tôi vẫn giữ liên lạc với Giang Tầm Dã, nhưng nội dung trò chuyện không có gì khác hơn là suy đoán và tiến triển của vụ án.

Thật ra, anh là một người khá khó để bắt chuyện, khó khăn lắm tôi mới có thể nói chuyện với anh một cách bình thường nên bây giờ tôi chẳng dám làm những việc liều lĩnh như trước nữa. Suy cho cùng, anh ấy của kiếp trước luôn là người thiên về những cảm xúc chậm rãi, lặng lẽ nên nếu bản thân tôi quá chủ động tấn công vào mặt tình cảm của anh, tôi e rằng anh sẽ bỏ tôi vào danh sách đen của trái tim anh mất.

Đồng thời, qua chuyện lần trước, có vẻ như Tống Vĩnh Khang không hài lòng với sự thay đổi về hành vi và thái độ đột ngột của tôi nên đã đổi số điện thoại để liên lạc với tôi, thậm chí còn nhờ người gửi thư xin lỗi tôi.

Chỉ là những thứ này đều bị tôi coi như rác rưởi mà vứt đi không thương tiếc.

Anh ta có lẽ không biết rằng trong khoảng thời gian này, chỉ cần anh ta liên lạc với Bạch Kỷ Nhiễm cô ta lập tức sẽ khoe khoang với tôi.

Vì vậy, tôi biết rõ rằng trong lòng anh ta không hề cảm thấy hối hận, xin lỗi tôi như thế chẳng qua là không muốn tôi chuyển tình cảm nhiều năm dành cho anh ta đi mà thôi.

Mặc kệ cái tên Tống Vĩnh Khang cứ liên tục làm trò hề, tôi đã bỏ qua tất cả những điều này và tập trung vào việc vun đắp mối quan hệ với đội trưởng Giang.

Trong buổi trưa, tôi đến nhà ăn để ăn cơm, tình cờ gặp lại Bạch Kỷ Nhiễm.

Chỉ có điều lúc này có một nam sinh khác ngồi bên cạnh, chăm chú chăm sóc cô ta rất cẩn thận.

Tôi nheo mắt, cảm thấy người này có hơi quen mắt.

Sau khi suy nghĩ một lúc sau, cuối cùng tôi cũng nhớ ra sau khi tìm kiếm trong trí nhớ của mình.

Ồhhh, đây chẳng phải là tên Kiều Triết, người theo đuổi Bạch Kỷ Nhiễm khi còn học đại học đây sao.

Tôi chỉ có một hình ảnh mơ hồ về hắn trong ký ức của mình, tôi có thể nhớ ra tên hắn là vì hắn trùng tên với bạn học tiểu học của tôi.

Tôi nhớ rõ Bạch Kỷ Nhiễm kiếp trước hình như không cho Kiều Triết có cơ hội, nhưng sao bây giờ lại ngồi ăn trưa với hắn?

Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi liếc nhìn cũng không thèm để ý nữa, chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình.

Nhưng Bạch Kỷ Nhiễm có lẽ đã vô tình nhìn thấy tôi.

Cô ta với vẻ mặt giả tạo, bưng khay cơm đến, cố ý ngồi cạnh tôi: “Tô Niệm, thật trùng hợp”

Tôi chỉ cười cười: “Ồ, trường chúng ta chỉ có một nhà ăn, trùng hợp là chuyện đương nhiên”

Cùng lúc đó, Kiều Triết cũng qua bàn tôi để ngồi xuống góp vui cùng Bạch Kỷ Nhiễm.

Khi hắn đi ngang qua tôi, tay cầm đũa của tôi chợt khựng lại.

Là cái mùi quen thuộc đó, sao có vẻ như tôi đã ngửi được chúng rồi thì phải.

Hình như đây là mùi của nhang và mùi của cỏ!

Lẫn với mùi thức ăn trong căn tin, nếu không chú ý cơ hồ cũng sẽ không phát hiện được.

Nhưng mùi hương này đã khắc sâu trong xương tủy của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được cái mùi hương này.

Tôi giả vờ bình tĩnh nhìn người con trai trước mặt.

Hắn mặc áo khoác, đeo kính, tóc mái dài che đi lông mày nên nhìn không rõ biểu cảm nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tình yêu mà hắn dành cho Bạch Kỷ Nhiễm.

Trong nháy mắt, tôi đột nhiên nghĩ đến câu mà tên sát nhân đã nói với tội trước khi chết.

“Mày quá cản đường”

Tôi đã nghĩ về tất cả những người xung quanh, những người có thể nói điều này với tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng người đã sát hại tôi và tôi chẳng liên quan gì với nhau cả.

Và có lẽ nào là câu nói ngày hôm đó hắn nói với tôi “mày quá cản đường” ở đây chính là đang ám chỉ rằng tôi cứ mãi dây dưa không buông với người mà nữ thần của hắn yêu kiếp trước không nhỉ.

Nghĩ đến đây, sống lưng tôi ớn lạnh, trong lòng không khỏi tức giận.

Vậy chỉ vì sự tồn tại của tôi đã cản trở chuyện tình yêu của nữ thần hắn nên tôi phải biến mất khỏi thế giới này sao?

“Cậu sao tự nhiên lại run như thế?” Bạch Kỷ Nhiễm đột nhiên hỏi.

Lúc này, tôi bừng tỉnh trở lại, khi định thần lại tôi nhận ra các ngón tay của mình đang không ngừng run rẩy.

“Không có gì” Tôi định bưng khay cơm rời đi thôi.

Nhưng tự nhiên Bạch Kỷ Nhiễm đứng dậy và đuổi theo tôi.

Không có Kiều Triết bên cạnh, cô ta ngay lập tức lộ rõ bản chất của mình.

“Tô Niệm, đừng tưởng rằng chỉ có mình cậu mới có thể dùng biện pháp như thế này”

Tôi sững người nhìn cô ta khó hiểu: “Cái gì?”

“Tìm một chiếc lốp dự phòng, cố tình khiến Vĩnh Khang ghen tỵ và thu hút sự chú ý của anh ấy”

“Cho nên cậu cho Kiều Triết cơ hội, chỉ là để Tống Vĩnh Khang ghen sao?”

“Đúng vậy”

Tôi chế nhạo với thủ đoạn mưu hèn kế bẩn của cô ta.

Cô ta có biết mình đang làm điều ngu ngốc gì không?

Cũng phải rồi, đáng lẽ tôi cũng nên cảm ơn cô ta vì đã lấy một tên sát nhân ra làm lốp dự phòng cho mình.

“Cậu biết Kiều Triết là người như thế nào sao?”

Cô ta sửng sốt: “Anh ấy là người như thế nào, liên quan gì đến cậu?”

“Không liên quan gì đến tôi, chỉ là tôi có ý tốt nhắc nhở cậu, cẩn thận đừng tự nghịch dẫn đến tự thiêu mình”

Ai ngờ cô ta lại cười lạnh một tiếng: “Tô Niệm, đừng tưởng rằng tôi không biết kế hoạch của cậu, cậu nói thế không phải là muốn tôi rút lui sao? Cậu có lốp dự phòng, thì tôi cũng có thôi!”

Khóe miệng tôi hơi nhếch lên: “Cậu đừng nói như thế, tôi và Giang Tầm Dã là trong sáng nha, không có bậy bạ như cậu nghĩ đâu”

Nói xong tôi liếc nhìn Kiều Triết đang nhìn về phía tôi, xoay người rời đi bỏ cho cô ta tức tối ở đó.

Đối với loại người như cô ta mà nói, những lời tốt đẹp đâu dễ để thuyết phục người như Bạch Kỷ Nhiễm.

Mỗi người đều có số mệnh của mình, cho nên cô ta có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi.

Nhưng kẻ phạm tội nhất định phải nhận hình phạt thích đáng, tôi nhất định sẽ không để hắn trốn thoát khỏi tay mình một lần nữa.

Tôi lấy điện thoại ra và gửi cho Giang Tầm Dã một tin nhắn.

[Em hình như đã tìm thấy tên tội phạm]

9

Tôi và Giang Tầm Dã hẹn nhau ở quán cà phê gần trường của cả hai.

Vì hôm nay là ngày cuối tuần nên có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò trong quán.

Cà phê còn chưa kịp dọn ra thì bàn bên cạnh đã có một cặp đôi đang ngồi ăn rồi còn làm nhiều hành động thân mật cùng nhau.

Tôi xấu hổ, đứng ngồi không yên.

Nhưng người lạnh lùng như Giang Tầm Dã dường như không chú ý đến chỉ tập trung thảo luận vụ án với tôi.

“Vậy là em đã xác định được kẻ giết người chỉ bằng mùi hương?”

“Ừm, mặc dù mùi rất nhạt, nhưng em vẫn có thể ngửi thấy ngay”

“Nhưng nạn nhân hôm đó khi tỉnh lại cũng không có nhắc đến việc hung thủ có mùi hương đặc biệt, em có ngửi lầm không?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy,” Tuyệt đối không thể lầm được”

Sau khi dứt lời, mọi người xung quanh đều nhìn tôi với sự khó hiểu ra mặt.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng vì quá phấn khích nên đã không kìm được âm lượng của mình mà phát ra giọng nói khá lớn.

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không thể quên được cái mùi mà tôi đã ngửi thấy ở kiếp trước trước khi chết.

Chỉ là bây giờ rất khó để thuyết phục mọi người tin rằng đó là sự thật nếu chỉ dựa vào mùi hương mà không có bằng chứng nào khác.

Giang Tầm Dã im lặng nhìn tôi chăm chú.

Ngay lúc tôi còn tưởng rằng anh ấy không tin thì anh lại đột nhiên nói: “Vậy chúng ta điều tra Kiều Triết trước”

Tôi sửng sốt: “Anh tin em à?”

Giọng điệu của anh rất tự nhiên: “Tại sao anh lại không tin em?”

Tôi ngây người nhìn anh, một lúc lâu không nói được thêm bất cứ lời nào.

Hóa ra đây là cảm giác được người khác thiên vị sao, thật là sung sướng khó tả.

Tôi chưa từng được trải qua cảm giác đó ở kiếp trước với Tống Vĩnh Khang.

Lúc này, Giang Tầm Dã đột nhiên giữ vai tôi và xoay tôi nửa vòng.

Tôi nghi ngờ ngước nhìn, thấy vành tai anh đỏ ửng lên

Có một âm thanh mơ hồ đằng sau của anh, tôi lập tức hiểu ngay hành động của anh làm vừa rồi.

Hóa ra vừa rồi anh cũng không phải là rất bình tĩnh như tôi đã nghĩ.

Tôi cố tình hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

”Không có gì”

”Phía sau em có gì à?”

”Không có”

”Nhưng hình như em nghe thấy có tiếng hôn nhau mà?”
”….”
Đôi tai của đội trưởng Giang thậm chí còn đỏ hơn lúc nãy, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt ủ rũ không thể không nhận ra.

Tôi không nhịn được mà trêu anh: “Anh chưa hôn môi bao giờ à?”

10

Sự thật đã chứng minh rằng, nếu bạn muốn làm người tử tế thì nên biết khi nào phải dừng lại.

Một buổi hẹn hò tốt đẹp đã bị phá hỏng bởi cái miệng xấu xa của tôi.

May mắn thay, Giang Tầm Dã vẫn còn nhớ đến mục đích ban đầu mà chúng tôi đến đây, vì không có bằng chứng nên chúng tôi phải bắt đầu điều tra Kiều Triết.

Trong quá trình điều tra, tôi đã rất ngạc nhiên khi biết rằng Kiều Triết tin vào Phật giáo.

Ngoài việc đối xử ân cần với Bạch Kỷ Nhiễm thì hắn không còn sở thích đặc biệt nào, mỗi khi rảnh rỗi hắn sẽ ngồi thẫn thờ bên bãi cỏ nhìn ngắm những thứ mà hắn thích.

Những khám phá tuy khá nhỏ này nhưng nó đã làm tôi vui lên.

Bởi vì điều này đã giải thích được lí do tại sao trên người hắn lại có mùi của nhang và mùi của cỏ giống như tôi đã ngửi thấy.

Nhưng mùi hương không thể làm bằng chứng được, chúng tôi cần bằng chứng khác xác thực hơn nữa.

Vụ án này không để lại bất kì bằng chứng sinh học nào, cảnh sát cũng không theo dõi, hiện tại nếu báo cảnh sát chỉ sợ là sẽ bứt dây động rừng mất.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bí mật quan sát, cố gắng tìm ra manh mối khác xung quanh biểu hiện của anh ta.

Nhưng mọi hành động của tôi đã bị Bạch Kỷ Nhiễm phát hiện.

Cô ta cho rằng tôi muốn nói cho hắn biết mục đích của cô ta nên cô ta đã cố gắng tìm đủ mọi cách ngăn cản tôi.

“Tô Niệm, đừng tưởng rằng cậu nói Kiều Triết chuyện gì đó, anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ về tôi, anh ấy si tình hơn cậu tưởng rất nhiều”

Tôi cảm thấy khó hiểu: “Nếu cậu lợi dụng Kiều Triết như thế này, thì có thể làm cho Tống Vĩnh Khang yêu cậu hơn không?”

Cô ta đột nhiên lấy lại tinh thần: “Để tôi nói cho cậu biết, Vĩnh Khang bây giờ nâng tôi như trứng hứng như hứng hoa. Lúc trước cậu giả nhân giả nghĩa thuyết phục tôi nhìn rõ con người của Kiều Triết nhưng bây giờ tôi nhìn thấy rõ rồi, anh ấy chính là cách để Vĩnh Khang càng yêu tôi, trân trọng tôi hơn” 

Tôi thật sự không ngờ tới, cô ta nghĩ rằng tôi đang cố tình phá hỏng lốp dự phòng của cô ta, không muốn cho cô ta có lốp dự phòng để kích thích tình yêu của Tống Vĩnh Khang.

Hơn nữa, cô ta lại không ngờ rằng thủ đoạn này lại có tác dụng với Tống Vĩnh Khang thật.

Chậc chậc, ôi cô ta có hành động như vậy thật là rẻ rách không cơ chứ.

Phải nói rằng, dạo này, Tống Vĩnh Khang không đến quấy rối tôi nữa, và tôi cũng rất mừng với hành động lạnh nhạt của hắn.

Có vẻ như sự chú ý của anh ta đã dồn hết lên người của Bạch Kỷ Nhiễm rồi, tôi bây giờ chỉ giống như món đồ sứ bị vỡ mà hắn buồn thì lấy hàn gắn lại thôi. 

Tôi của lúc này, khi không có anh ta bên cạnh, quả thật là rất rất vui vẻ.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn Bạch Kỷ Nhiễm với ánh mắt chứa đầy thông cảm và tội nghiệp.

Những người đàn ông quấn lấy cô ta, một là tên sát nhân máu lạnh, một là tên vô tâm chỉ nghĩ đến bản thân mình. Thật sự, cô ta rất đáng thương.

“Ánh mắt của cậu là sao?” Bạch Kỷ Nhiễm nói

“Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hôm nay cậu rất đẹp”

Nói xong tôi quay người rời đi.

Tự lo cho bản thân mình đi.

11

Cuộc điều tra về Kiều Triết vẫn được chúng tôi bí mật tiếp tục thực hiện.

Mỗi đêm, tôi và Giang Tầm Dã đều thảo luận về động cơ và hành động của hắn qua điện thoại.

Để tìm kiếm manh mối có thể sử dụng được để làm bằng chứng, chứng minh hành động phạm tội của Kiều Triết.

Tôi và Giang Tầm Dã đã hẹn gặp nhau tại quán cà phê cũ để tiếp tục bàn bạc các đối sách cần thực hiện tiếp theo.

Ngày chúng tôi hẹn gặp nhau thì bên ngoài trời đang mưa khá to, tôi bước ra ngoài với một chiếc ô và định là sẽ đi bộ từ từ đến đó.

Nhưng trước khi ra khỏi trường, tôi đã gặp Bạch Kỷ Nhiễm đứng trước cổng.

Trông cô ta với vẻ mặt hơi phờ phạc nhìn tôi, tôi định làm ngơ đi nhưng cô ta đã chủ động đi tới chào hỏi.

“Tô Niệm”

Tôi dừng lại: “Sao thế?”

Cô ta mím môi, vẻ mặt do dự: “Cậu có biết chuyện Kiều Triết…trước đây không?”

Tôi sững người với câu hỏi từ cô ta: “Cái gì?”

Cô ta do dự hồi lâu, rồi nói: “Tôi xem nhật kí của Kiều Triết, hình như anh ấy…”

Nhật kí? 

Tôi bị sốc, không ngờ rằng sao Bạch Kỷ Nhiễm lại đọc được nhật kí của anh ta.

Nếu có chuyện gì đó được ghi lại trong đó thì chẳng phải nó sẽ được dùng làm bằng chứng sao?

”Nhật kí gì?” Tôi chủ động hỏi lại.

“Anh ấy đã vẽ rất nhiều nhân vật phản diện, viết đầy chữ ‘gi//ết’”

Tôi đã rất kích động, có khi lần này nhờ Bạch Kỷ Nhiễm mà tôi có thể kiếm được thêm một chút bằng chứng về hắn ta.

Nhưng nếu theo lời nói của cô ta thì nó không phải là nội dung văn bản mà là hình vẽ thì sẽ khó được chấp nhận làm bằng chứng.

Nhưng điều này ít nhất cũng có thể cho thấy Kiều Triết vẫn còn rất nhiều bí mật mà chúng tôi chưa biết hết về hắn.

“Ngoại trừ những thứ này, cậu còn thấy gì khác không?” Tôi lại tiếp tục hỏi thêm.

”Không”

”Được rồi, tôi phải đi trước đây”

”Tô Niệm” Cô ta nắm tay ngăn tôi lại, “Cậu còn biết điều gì không? Nói cho tôi biết với, tôi biết chúng ta có ân oán khá nhiều với nhau, nhưng chuyện sống ch.ết này không thể đùa giỡn được…Thế này đi, chúng ta bỏ qua những ân oán đó và cậu nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, được không?” 

Tôi không khỏi cười thầm trong lòng, đắc ý nhìn mặt cô ta.

Tại sao tôi phải bỏ qua những ân oán của tôi với cô ta cơ chứ.

Và tại sao tôi phải nói cho cô ta tất cả những gì tôi biết?

Bởi vì kiếp trước cô ta làm trà xanh phá hoại hạnh phúc của tôi à?

Hay là vì người yêu thầm cô ta là thủ phạm đã giết tôi?

Những câu hỏi ấy càng làm đáy lòng tôi thêm rỉ máu, kích thích từng sợi dây thần kinh trong tâm trí của tôi.

Tôi không muốn nói chuyện với cô ta thêm một chút nào nữa nên đã quay người bỏ đi.

Trên đường đến cuộc hẹn, tôi gửi tin nhắn cho Giang Tầm Dã: [Em sẽ đến ngay, tầm mười phút nữa]

Ngay sau khi tin nhắn này được gửi đi, tôi đã bị một người lạ bịt miệng và mũi lại, sau đó là từ từ mất đi ý thức rồi rơi vào trạng thái bất tỉnh.

error: Content is protected !!